Hôm nay là 14.02.2016 – tròn 1 tháng lão ngủ.
Tôi không dám share lại bài này trên facebook nữa, sợ ai đọc được, lại thấy buồn…
________________________________
Tôi biết lão không lâu, hình như được 1 năm, từ lúc bắt đầu xem HP. Lão cutie lắm >.< Có lẽ vì manh nha biết được thân phận thật của Snape nên xem phim lần này tôi không ghét thầy, mà muốn ghét cũng không được, vì lão đóng vai ấy mà. Thật ra tôi từ người qua đường thành fan Snape là do lão, vì khi đọc truyện, tôi ghét thầy lắm. Tôi không xem HP một cách liền mạch mà vừa xem vừa nghịch, đi tìm lung ta lung tung về tiểu sử rồi các thứ vẩn vơ về diễn viên, nhân vật. Lão trở thành người thứ hai được tôi coi là THẦN TƯỢNG, là người yêu, chứ không phải là người yêu hờ như hàng tá người khác :’> Tôi dành ra nhiều ngày để tìm clip về lão, chính quy cũng có mà fanmade cũng có. Cái tôi thích nhất ở lão, không có gì lạ vì tôi là một người luyến thanh, là giọng nói. Nghe lão đọc thơ thì thôi rồi. Clip lão đọc thơ Shakespeare tôi replay không biết bao nhiêu lần, sau mới biết đấy là phúc lợi từ phim “Lý trí và tình cảm”. Nói đến mới nhớ, phim ấy tôi mới xem được một nửa, lão đóng vai ấy đúng chuẩn sói ca :v Bên ngoài có vẻ đạm mạc nhưng bên trong luôn chất chứa tình yêu lồng choáy. Chài đất, nói câu này thấy sởn da gà quá. Tại vì mấy phim tôi từng xem của lão, lão toàn đóng mấy vai bựa với biến thái. Snape không biến thái, nhưng, nói thế nào nhỉ, nhưng Snape của lão cứ bựa bựa kiểu gì ế :v Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên hai cảnh, một là khi Snape đứng trên tháp cao, nhìn xuống đám học sinh bên dưới; một là khi Snape khóc khi Lyly vừa mới chết với giáo sư Dumbledore; và thêm cả tiếng Avada Kerdavera của Snape phóng vào thầy hiệu trưởng. Nó đau lắm, ánh mắt và cả giọng nói cất lên ấy. Sau HP, tôi xem “Sweedny Todd” (chả nhớ viết vậy đúng không). Lão đóng với Johnny Depp. Vai này chuẩn biến thái rồi nhá :v Biến thái từ cái quần màu vàng cơ. Cảnh lão rút sách từ giá ra đưa cho anh thanh niên trẻ trung xinh xắn kia, trời ơi, da gà da vịt của tuôi nổi rần rần. Lại còn cả hát. Pờ rít ti gua mần. Giời đất, làm cả tuần sau tôi cứ lẩm nhà lẩm nhẩm. Sau đấy đến “A little chaos”, tên phim này tôi nhớ lắm, vì tôi toàn đọc thành “Ơ lít tồ chào-s” hoy. Phim này lão đóng vua mới chịu cơ, lại còn tự đạo diễn. Đoạn mặc quần áo với dáng đứng cuối phim max ấn tượng rồi. Tận bây giờ tôi vẫn không hiểu dáng đứng ấy có ý nghĩa gì nữa kìa :v Xong cái đấy, tôi xem “Gambit”. Lúc đầu tưởng là “Gambit” hành động kia cơ, hóa ra không phải. “Gambit” của lão già có một lão sếp bỉ bựa thích khỏa thân, uống rượu và xem tranh cơ. Thế mà bị tráo tranh còn không biết, thật đắng lòng. Trời ạ, cái lúc ở văn phòng kia là cởi thật hử? Cởi hết thật hử? Cái chặn giấy (hay cái tượng) gì đấy che đúng chỗ lắm :3 Mà cũng chẳng cần đoán, xem đoạn cut trong “Dark Habor” là thấy hết của lão roài :v :’> Viết xong một đống thứ mới nhận ra mình chưa nói gì về lão trong “Die hard”. Ấn tượng đầu tiên là đẹp trai quá. Và trẻ nữa. Ấn tượng tiếp theo là Hans Gruber đúng có chất của một phản diện, vừa có đầu óc, vừa điên, nhưng vẫn toát lên cái gì đó lịch sờ lãm. Hồi ấy lão khác quá không nhận ra luôn :’< Gặp được tướng cướp ấy vào Giáng sinh thì cũng giống như được nhận quà, dù sao cũng chẳng phải cướp tiền của mình mà :v Lâu lâu sau đó nữa, tôi xem “Nobel Son”. Vật vã bao nhiêu lâu mới thấy có sub. Mà lão trong đấy đúng chuẩn bố đời, muốn tát phát vào cái bản mặt đấy :v Nhưng tuôi không hiểu cái đoạn bắt lúc cuối. À mà còn tưởng phim sẽ kết thúc kiểu “thật ra nghiên cứu ấy là của bố, thằng kia không biết nói bừa mà mày cũng tin, đồ nhẹ dạ, hj hj đô` ngôk” thế mà ứ phải, lão già vẫn là bao cỏ, một cái bao cỏ sỹ diện. Quá thất vọng về cuộc đời, em nhỏ quyết định xem cái khác trước rồi mới quay về tìm lão táo bón. Thế rồi thấy “Snow Cake”. Chài ai, lão trong ấy cười max ấm áp :’> Nhưng không có bản đẹp, không có Engsub, không có Vietsub. Buồn lắm. Tìm đi tìm lại, tìm đến bây giờ. Còn bảo sẽ viết thư cho lão, xong tiện xin một cái đĩa có chữ ký làm quà, thế mà… thế đấy. Từng tự bảo lòng, sẽ cố dành đủ tiền, sau này qua Anh gặp lão, bắt tay hay thậm chí nhìn thấy lão một lần cũng chịu, để xem lão có béo như ở trong hình không :v Bây giờ hết cơ hội rồi. Lúc biết tin khóc nhiều lắm, bây giờ chỉ thấy lặng thôi. Nếu không ai nói lão đã mất, có phải lão sẽ vẫn giống như trước đây, ẩn dật lâu lâu mới có thêm một bức ảnh không? Yêu lắm, cái nụ cười của lão. Lần nào thấy ảnh lão, tôi cũng cười theo và thấy vui lắm. Lão hồn hậu và ấm áp đến vậy cơ mà. Tôi thấy lão quyến rũ, theo kiểu của lão. Mặc dù lần nào nói về lão, tôi và con mắm bạn cũng cười hinh hích vì cái bụng càng ngày càng to của lão, đồ bụng bia >.< Bây giờ lão không béo được thêm rồi nhỉ?!
Bây giờ tự nhiên lại chẳng viết lên được gì nữa. Từ hôm qua tới giờ đi đâu cũng thấy nói về lão, nhìn thấy lại thấy buồn. À mà không, tôi không buồn đâu. Tôi thấy tốt lắm. Thì ra bấy lâu nay lão chiến đấu một mình. Lão chẳng chia sẻ nỗi đau cho ai cả. Nhưng giờ, lão hết đau rồi. Lão đang ngủ, rất ngon. Có thể lão về Hogwats rồi, muggle chúng ta không gặp được nữa. Giờ này có lẽ ở đó đang ăn mừng sự xuất hiện của một giáo sư tưởng mới mà cũ, tưởng cũ mà mới ấy.
Giờ này, ở một lớp học nào đó, lão đang chỉnh lại vạt áo chùng, cười rạng rỡ và nói nhẹ nhàng: “Turn to page 394.”
Lão không phải Snape, lão là Alan Rickman.
Lão không phải một hình mẫu nào trong phim, lão chỉ là lão thôi.
Chúc ngủ ngon, my dear Alan.
21/02/1946 – 14/01/2016.